TT - “Trận
đánh cuối cùng của tôi diễn ra ngày 20-12-1968
tại khu vực giáp biên giới Campuchia thuộc tỉnh Tây Ninh. Lúc
đó khoảng 2 giờ sáng. Đơn vị của chúng tôi bị tấn công. Từ dưới
công sự nhìn lên, tôi chẳng thể phân biệt đâu là lính Mỹ, đâu
là lính Việt.
Có bóng người trên miệng công sự, rồi nòng khẩu AK47 chĩa thẳng
vào đầu gối tôi, tia chớp lửa lóe lên găm viên đạn vào gối tôi.
Gần như cùng lúc, tôi chĩa súng vào cái bóng và bóp cò.
Sau đó hai đồng đội xốc tôi lên và vác tôi ra khỏi đó. Tôi cứ
nghĩ lần này chết chắc rồi. Ở tuổi 21. Đó là một đêm kinh hoàng.
Buổi sáng, khi trận đánh kết thúc, họ cáng tôi tới trận địa và
chỉ vào người tôi đã bắn.
David
Cline thời chiến tranh VN...
Anh ta chết, cứng đờ như một bức tượng với mấy lỗ đạn trên ngực.
Chỉ huy khen ngợi: “Cậu làm rất tốt. Cậu đã giết chết một tên
da vàng”. Tôi nhìn người đầu tiên mà mình đã giết. Anh ta tầm
tuổi tôi. Tôi bắt đầu nghĩ vì sao mình thì sống mà anh ta lại
phải chết? Đó đơn thuần chỉ là ngẫu nhiên.
Tôi bắt đầu băn khoăn liệu anh ta có bạn gái không, mẹ anh ta
sẽ ra sao nếu biết anh ta chết. Sau đó tôi được đưa đến bệnh viện.
Trong những ngày chờ cho cái chân lành, tôi tìm được trong thư
viện cuốn sách có tên The new legion của Donald Duncan (người
lính Mỹ đầu tiên lên tiếng phản đối chiến tranh VN - PV).
Sách phân tích rằng chúng tôi đang hành động sai, rằng những
người nông dân VN chẳng muốn sự hiện diện của chúng tôi, rằng
cái lý thuyết ngoại giao mà chúng tôi đang áp dụng thật ra chỉ
là một vụ mua bán. Tôi bắt đầu nhận rõ về chính trị.
Về nước, tôi được trao tặng ba huân chương “Trái tim tím” mà
chẳng chút tự hào. Tôi nhận thấy một điều là người ta đang cố
tìm cách lôi kéo những người tôi yêu quí tham chiến. Bạn bè tôi,
em trai tôi cũng phải đi quân dịch. Tôi cảm thấy phải có trách
nhiệm với những người thân thiết.
Tôi thuyết phục em tôi từ chối quân dịch. Chưa ra khỏi quân ngũ,
tôi đã bắt đầu phân phát những tài liệu phản chiến bất hợp pháp.
Từ năm 1970 tới nay, tôi là thành viên tích cực của Tổ chức Cựu
chiến binh VN chống chiến tranh. Năm 1986, tôi gia nhập Tổ chức
Cựu chiến binh Mỹ vì hòa bình và trở thành chủ tịch của tổ chức
này cách đây bốn năm".
Câu chuyện này, David Cline kể liền một hơi như để đuổi kịp ký
ức của gần 40 năm trước, nhân mười phút giải lao của Hội nghị
quốc tế nạn nhân chất độc da cam tổ chức tại Hà Nội. Tổ chức Cựu
chiến binh Mỹ vì hòa bình hiện nay có gần 4.000 thành viên, có
những đóng góp đáng kể cho cuộc đấu tranh đòi công lý của các
nạn nhân chất độc da cam VN.
David cho biết: “Chúng tôi đã khởi động một chiến dịch cựu binh
Mỹ ủng hộ nạn nhân da cam VN. Năm ngoái, chúng tôi đón các đại
diện của Hội Nạn nhân chất độc da cam VN sang Mỹ để tìm kiếm sự
ủng hộ của dư luận. Chúng tôi đang lập ra trang web về chất độc
da cam ở VN và sẽ tiếp tục lên tiếng, kêu gọi lẽ phải cho các
nạn nhân VN trong vụ kiện các công ty hóa chất Mỹ”.
David vẫn bị những vết thương hành hạ, nhưng ông can đảm vượt
qua đau đớn thể xác bằng cách giúp những cựu binh khác nhìn thẳng
vào quá khứ. Ông cho rằng đó là cách duy nhất để chữa lành những
ám ảnh tinh thần. “Nếu từ chối sự thật, sự thật sẽ hủy diệt anh
từ bên trong” - David giải thích.
|